Nha Trang. 10 giờ đêm.
Tôi đứng ngoài ban công, nhìn con đường Trần Phú đã bớt đi vẻ náo nhiệt. Tiếng sóng biển vỗ về, đều đặn. Tôi là Thanh, 39 tuổi, một mẹ đơn thân đã gắn bó với nghề du lịch ở thành phố này hơn 15 năm.
Nếu bạn gặp tôi của 5 năm trước, bạn sẽ thấy một người phụ nữ hoàn toàn khác. Một người lúc nào cũng cầm điện thoại, chạy "show", điều tour, xử lý khủng hoảng. Cả thế giới của tôi là những chuyến đi, những đoàn khách, những bữa tiệc sôi động.
Tôi Từng Nghĩ "Sự Nghiệp" Là Cả Thế Giới
Sau khi ly hôn, tôi lao vào công việc như một cách để khẳng định mình. Tôi đã là một phụ nữ độc lập đúng nghĩa: tự mình kiếm tiền, tự mình nuôi con, tự mình giải quyết mọi vấn đề.
Tôi yêu cái cảm giác bận rộn. Càng bận, tôi càng thấy mình có giá trị. Tôi tự hào khi con trai khoe: "Mẹ con giỏi lắm, mẹ con biết nói tiếng Anh, mẹ con dẫn được cả Tây đi chơi!".
Tôi đã nghĩ, chỉ cần công việc thuận lợi, chỉ cần con cái ngoan ngoãn, thì tình yêu... có hay không, không quan trọng.
"Khoảng Lặng" Của Biển Và Của Lòng Mình
Nhưng vài năm trở lại đây, ngành du lịch chững lại. Những cuộc điện thoại réo rắt thưa dần. Những tour khách không còn dồn dập. Tôi bỗng dưng... rảnh.
Chính trong những "khoảng lặng" bất đắc dĩ đó, tôi bắt đầu nhìn lại.
Tôi nhận ra, sau khi đón con về, sau khi ăn vội bữa tối, căn nhà vẫn trống trải lạ thường. Tôi nhận ra, bạn bè có thể tụ tập vui vẻ, nhưng đến 9 giờ tối, ai cũng có một nơi để về. Còn tôi, chỉ có một mình.
Nỗi cô đơn của một phụ nữ U40 nó không gào thét. Nó thấm dần, như nước biển ngấm vào cát.
Khi Tôi Không Còn Muốn "Chinh Phục", Mà Chỉ Muốn "Chia Sẻ"
Tôi 39 tuổi. Đã qua rồi cái thời sôi nổi muốn chinh phục cả thế giới. Giờ tôi chỉ thèm những điều rất đỗi bình dị.
Tôi thèm một người để cùng ăn tối. Không phải ở một nhà hàng sang trọng, mà là ở nhà, cùng nhau nấu nướng. Tôi thèm một người để kể lể: "Hôm nay em gặp khách khó tính quá!". Tôi thèm một người đàn ông đủ trưởng thành, để cùng tôi dắt con trai đi dạo biển, dạy nó về lòng can đảm.
Tôi đã đi quá nhiều nơi, gặp quá nhiều người. Giờ tôi không cần một người để "cùng đi", tôi cần một người để "cùng ở lại".
"Bình Yên" – Hạnh Phúc Của Tuổi Trung Niên
Tôi vẫn yêu biển, yêu thành phố này. Nhưng thay vì lao ra ngoài kia với sóng gió, tôi bắt đầu tìm kiếm sự bình yên bên trong.
Điều tôi tìm hạnh phúc bây giờ, là một người bạn đời, một người tri kỷ. Một người không cần tôi phải "gồng mình" mạnh mẽ. Một người mà ở bên cạnh, tôi có thể là chính tôi: một người phụ nữ bình thường, cũng biết mệt, cũng cần được vỗ về.
Tôi tin rằng, sau bao nhiêu nỗ lực, tôi xứng đáng có được một bến đỗ bình yên như vậy.







0 Nhận xét