Tâm Sự Chị Hạnh (U43, Cà Mau): Quen Vất Vả Rồi, Chỉ Sợ Cái Vắng Lặng Trong Nhà

 


Chào mọi người, tôi là Hạnh, năm nay 43 tuổi.

Tôi viết mấy dòng này không phải để than thở gì, mà chỉ là muốn trút bớt nỗi lòng. Tôi đang ở thành phố Cà Mau, cuộc sống của tôi mười mấy năm nay gắn liền với cái xưởng may. Tôi là mẹ đơn thân, một mình nuôi cậu con trai. Niềm vui và động lực lớn nhất của tôi cũng là lo cho con ăn học đàng hoàng.

Ai làm công nhân may rồi chắc cũng hiểu. Cuộc sống của tôi cứ đều đặn như cái máy may, ngày nào cũng như ngày nào. Sáng đi sớm, tối mịt mới về, có khi còn phải tăng ca.

Quen vất vả rồi, chỉ thấy lòng mình trống vắng...

Bạn bè đồng nghiệp hay nói tôi lầm lì, ít nói. Thật ra không phải tôi chảnh, mà vì mệt quá, hết giờ làm chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Vai mỏi, mắt mờ vì nhìn đường kim mũi chỉ cả ngày, tôi quen rồi. Cái vất vả chân tay tôi không sợ.

Tôi chỉ sợ cái vắng lặng trong nhà.

Con trai tôi giờ cũng lớn rồi, nó có bạn bè, có thế giới riêng của nó. Tôi mừng vì con trưởng thành, nhưng cũng chạnh lòng. Những tối về muộn, nhà cửa vắng tanh, một mình ăn vội chén cơm. Những lúc ốm đau, cũng chỉ một mình lủi thủi...

Tôi nhận ra, con cái rồi sẽ lớn, sẽ bay đi, chỉ còn mình mình.

Ở tuổi 43, tôi không mơ mộng, tôi cần sự thật thà

Nhiều người nói tôi đi "kiếm ai đó" cho đỡ khổ. Nhưng tôi ngại lắm. Tôi 43 tuổi, là công nhân, lại có con riêng, ai mà ngó tới mình?

Tôi cũng không dám mơ mộng giàu sang hay nhà lầu xe hơi. Mấy thứ đó xa xôi lắm. Tôi chỉ sợ gặp phải người không đàng hoàng, sợ nhất là dính vào mấy ông rượu chè, cờ bạc, vũ phu. Tôi đã vất vả cả đời rồi, tôi không muốn quãng đời còn lại của mình lại rơi vào khổ ải.

Tôi đã tự mình gồng gánh nuôi con bao nhiêu năm nay, nên tôi không cần một người đàn ông để "nuôi" tôi.

Tôi mong tìm một người "bạn đời" đúng nghĩa

Tôi viết lên đây, không phải để tìm kiếm một ai cụ thể, mà để chia sẻ mong ước của mình. Tôi mong có một người đàn ông tử tế.

  • Một người đàng hoàng, có công ăn việc làm ổn định, không cần giàu, chỉ cần biết lo làm ăn.

  • Một người chung thủy, thật thà, biết trân trọng gia đình.

  • Một người hiểu và thông cảm cho công việc của tôi, cùng tôi chia sẻ những chuyện buồn vui trong cuộc sống.

Tôi không ngại ai đó vất vả, chỉ cần họ coi mình là gia đình. Tôi cũng không ngại quá khứ, vì ai cũng có câu chuyện của riêng mình.

Tôi tin rằng hạnh phúc tuổi trung niên chính là sự bình yên. Là sau một ngày làm việc mệt mỏi, có người ở nhà chờ mình, cùng ăn bữa cơm, cùng xem tivi. Vậy thôi là đủ ấm lòng rồi. Tôi tin rằng một người phụ nữ chân chất, chịu thương chịu khó như tôi, vẫn xứng đáng có được một bến đỗ bình yên như vậy.







Đăng nhận xét

0 Nhận xét