Chào mọi người. Tôi là Tường Vy, năm nay 37 tuổi.
Tôi có một cái tiệm làm nail (làm móng) nhỏ xinh ở Cần Thơ. Tôi cũng là mẹ đơn thân của một cô công chúa 8 tuổi.
"Làm Đẹp Cho Đời"
Một ngày của tôi bắt đầu và kết thúc bằng tiếng máy mài, mùi sơn, và những câu chuyện "trên trời dưới đất" của khách.
Công việc của tôi là làm đẹp cho người ta. Tôi thích công việc này lắm. Tôi thích nhìn mấy chị khách, lúc đến thì móng tay xỉn màu, mặt mày ủ rũ. Qua tay tôi "design" một hồi, họ có bộ móng mới, tự nhiên ai cũng vui vẻ, tự tin hẳn lên.
Cả ngày tôi ngồi nghe khách kể: "Chị mới được chồng mua...", "Anh nhà chị dạo này...", "Em sắp đi du lịch...". Tôi nghe, tôi cười, tôi cũng mừng cho họ. Tôi là phụ nữ độc lập, tôi tự lo cho con, tự chủ tài chính, tôi thấy mình ổn.
Nhưng "Ổn" Có Phải Là Vui?
Tiệm của tôi thường đông vui nhất là buổi chiều và tối. Nhưng đến 9 giờ tối, khi vị khách cuối cùng về...
Tôi một mình dọn dẹp đống chai lọ, lau cái bàn. Cái tiệm đang ồn ào là thế, bỗng dưng im bặt.
Tôi đóng cửa tiệm, dắt xe ra về. Con gái tôi gửi bên nhà ngoại cho tiện việc tôi làm. Tôi chạy xe một mình trên con đường vắng.
Nỗi cô đơn của một phụ nữ U40 nó là vậy đó. Là khi tay mình làm ra bao nhiêu bộ móng đẹp cho người ta đi chơi, đi hẹn hò... còn mình thì lủi thủi một mình. Là khi nghe khách khoe được chồng cưng, mình cũng chạnh lòng. Là khi mệt mỏi, đau lưng (vì ngồi nhiều), cũng không có ai để nói "Anh đấm lưng cho em với!".
Tôi Đâu Cần Gì Nhiều...
Tôi 37 tuổi rồi, không còn trẻ, nhưng cũng chưa gọi là già. Tôi không cần một người đàn ông giàu có hay hào nhoáng. Tôi làm đẹp cho khách, tôi thấy nhiều rồi, mấy cái đó không bền.
Tôi chỉ cần sự bình yên.
Tôi cần một người đàn ông tử tế, thật thà. Một người không chê cái nghề "thợ nail" của tôi. Một người hiểu được sự vất vả của tôi, ngồi xuống đưa cho tôi ly nước ấm khi tôi dọn tiệm về khuya. Một người ấm áp, biết yêu thương con tôi, cùng tôi ăn bữa cơm tối.
Tôi thèm một người để tôi có thể là "chính mình", không cần phải gồng gánh, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ.
Lời Kết
Tôi viết tâm sự này, chắc cũng có nhiều chị em giống tôi, làm nghề dịch vụ, làm đẹp. Chúng ta tô điểm cho cuộc đời, nhưng cũng đừng quên tô điểm cho chính mình.
Tôi tin rằng, một người phụ nữ chăm chỉ, biết tìm hạnh phúc và trân trọng gia đình, thì sẽ có được hạnh phúc. Phải không mọi người?
(Cảm ơn mọi người đã đọc. Có ai cũng đang "làm đẹp cho đời" mà thấy cô đơn như tôi không?)












0 Nhận xét