Tâm Sự Nữ PT (U35, Sài Gòn): Tôi Dạy Người Ta Gồng, Còn Mình Thì...

 


Chào mọi người, tôi là My, 34 tuổi, hiện đang là Nữ PT Gym (Huấn luyện viên cá nhân) ở Sài Gòn.

Bạn bè hay nói tôi là "người truyền lửa". Cả ngày ở phòng tập, tôi lúc nào cũng hô hào: "Cố lên chị ơi!", "Siết cơ bụng lại!", "Thêm 1 cái nữa!". Mọi người nhìn tôi, thấy một body săn chắc, năng lượng lúc nào cũng đầy ắp.

Họ nghĩ tôi là "đá tảng", không bao giờ biết mệt, không bao giờ biết buồn.

Nhưng đó là công việc.

Cái Vỏ Bọc "Mạnh Mẽ" Của Một Nữ PT

Tôi là mẹ đơn thân của một bé gái 6 tuổi. Tôi phải mạnh mẽ.

Công việc của tôi đòi hỏi tôi phải mạnh mẽ. Cuộc sống của một phụ nữ độc lập ở Sài Gòn cũng bắt tôi phải mạnh mẽ. Tôi tự lo cho con, tự chủ tài chính, tự mình gồng gánh mọi thứ.

Mọi người nhìn vào tôi, họ thấy một cô PT có cơ bắp, có sự nghiệp. Họ nghĩ tôi "ổn".

Nhưng họ không biết...

Khi Ánh Đèn Phòng Tập Tắt

10 giờ tối. Phòng tập đóng cửa.

Tôi là người cuối cùng rời đi. Cởi bộ đồ tập ướt đẫm mồ hôi, tôi lái xe về nhà. Cái cảm giác "hừng hực" năng lượng nó tan biến.

Tôi mệt. Mệt rã rời.

Tôi đã dùng hết năng lượng của mình để "truyền lửa" cho người khác. Nhưng ai là người "truyền lửa" cho tôi?

Con gái đã ngủ say. Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ.

Nỗi cô đơn của một phụ nữ U35 nó lạ lắm. Nó không phải là thiếu tiền, mà là thiếu một người để chia sẻ. Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

"Em Mạnh Mẽ Quá, Chắc Không Cần Ai..."

Tôi nhận ra, cái vỏ bọc "mạnh mẽ" của mình đôi khi lại là một rào cản.

Nhiều người đàn ông họ "ngại". Họ nghĩ một nữ PT "vai u thịt bắp" (dù tôi không đến nỗi vậy, cười!) thì chắc là cá tính lắm, chắc là lấn át người ta. Họ nghĩ tôi tự lo được hết rồi, chắc không cần ai che chở.

Nhưng họ sai.

Tôi càng mạnh mẽ bao nhiêu, thì sâu bên trong, tôi lại càng thèm được... nhõng nhẽo bấy nhiêu.

Tôi không cần một người đàn ông để "nuôi". Tôi cần một người để tôi có thể dựa vào lúc mệt. Tôi cần một người, tối tối, có thể bóp vai cho tôi và nói: "Hôm nay em dạy mệt không?". Tôi cần một nơi bình yên, chứ không phải một "võ đài" để tiếp tục gồng mình chiến đấu.

Lời Kết

Tôi viết tâm sự này, không phải để than. Mà để nói rằng, dù là PT hay làm bất cứ nghề gì, phụ nữ độc lập vẫn luôn cần một bến đỗ.

Tôi 34 tuổi. Tôi tự hào về cơ thể mình, về công việc của mình. Và tôi vẫn tin, một người phụ nữ biết yêu bản thân, biết nỗ lực, xứng đáng tìm hạnh phúc thật sự của mình.





Zalo và Facebook




Đăng nhận xét

0 Nhận xét