Tôi là Thùy Chi, 32 tuổi. Tôi đang sống ở Cần Thơ, một thành phố miền Tây bình dị, và là mẹ của một bé gái 4 tuổi.
Nếu bạn gặp tôi ngoài đường, bạn sẽ thấy một nhân viên văn phòng bình thường. Sáng 7 giờ vội vã đưa con đi trẻ, 8 giờ chấm công. Chiều 5 giờ tất tả đón con, rồi lại lao vào guồng quay của cơm nước, dọn dẹp, dạy con.
Tôi đã là mẹ đơn thân được 3 năm. Ba năm, một hành trình đủ dài để tôi quen với việc gồng gánh. Nhưng cũng đủ dài để tôi chợt nhận ra... dường như tôi đã "quên" mất mình.
"Phải Mạnh Mẽ" - Câu Thần Chú Hay Lời Nguyền?
Khi quyết định nuôi con một mình, tôi đã tự hứa với bản thân là phải thật mạnh mẽ. Con tôi không có cha bên cạnh, nên tôi phải là cả cha, cả mẹ.
Tôi lao vào công việc để tự chủ tài chính. Tôi không cho phép mình ốm, không cho phép mình khóc. Đồng nghiệp ở công ty thấy tôi lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, dường như không có gì có thể quật ngã được "bà mẹ một con" này.
Tôi tự hào về sự độc lập của mình. Nhưng...
Khi "Con Cái" Là Cả Thế Giới...
Tôi yêu con. Tình yêu đó là không thể bàn cãi. Cả thế giới của tôi xoay quanh con bé. Cuối tuần, tôi đưa con đi nhà sách, đi công viên. Tiền lương, tôi dùng để mua sữa tốt nhất, quần áo đẹp nhất cho con. Thời gian rảnh, tôi học cách làm bánh, nấu những món con thích.
Tôi đã là một người mẹ hoàn hảo. Nhưng tôi nhận ra, trong thế giới đó, không có chỗ cho "Thùy Chi".
Không có một buổi tối nào tôi dành để đọc một cuốn sách mình thích. Không có một bộ phim nào tôi xem trọn vẹn. Những cuộc hẹn cà phê với bạn bè cứ thưa dần, vì tôi "bận".
Tôi đã "gồng" làm mẹ, và "quên" mất mình cũng là một người phụ nữ.
...Chợt Nhận Ra Mình Cũng Cần Được Yêu Thương
Nỗi cô đơn của một phụ nữ U35 nó đến rất bất chợt.
Đó là một đêm khuya, con đã ngủ, tôi một mình xem lại bộ phim cũ. Cảnh nhân vật chính được che chở, tôi bỗng dưng bật khóc. Đó là khi tôi đạt được một thành tích trong công việc, nhưng không biết chia sẻ niềm vui đó với ai. Đó là khi tôi thèm một bữa ăn tối lãng mạn, nhưng nhận ra đã lâu lắm rồi mình không mặc một chiếc váy đẹp.
Tôi 32 tuổi. Tôi không còn quá trẻ, nhưng cũng chưa già. Tôi vẫn có khao khát được yêu, được chia sẻ, được lắng nghe.
"Tìm Hạnh Phúc" Bắt Đầu Từ Việc "Yêu L..."
Hành trình tìm hạnh phúc của một mẹ đơn thân không phải là tìm một người đàn ông để thay mình gánh vác. Chúng ta đã tự gánh vác quá giỏi rồi.
Tôi nhận ra, trước khi muốn ai đó yêu mình, tôi phải học cách yêu lại chính mình. Tôi bắt đầu dành 30 phút mỗi tối, sau khi con ngủ, để đọc sách hoặc nghe một bản nhạc. Tôi mua cho mình một thỏi son mới, không phải để ai ngắm, mà để tôi thấy mình rạng rỡ. Tôi học cách tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn, thay vì cứ mãi chạy theo áp lực.
Tôi tin rằng, khi một người phụ nữ biết trân trọng bản thân, cô ấy sẽ tự khắc tỏa ra một năng lượng tích cực. Và khi đó, một người đàn ông trưởng thành, tử tế, và trân trọng... sẽ xuất hiện.
Tôi vẫn đang trên hành trình đó. Hành trình tìm lại chính mình, trước khi tìm một "chúng ta".
(Bạn có đang trong hoàn cảnh giống tôi không? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn ở phần bình luận nhé!)










0 Nhận xét