Mẹ Đơn Thân U40: Khi Tự Chủ Tài Chính Vẫn Không Lấp Đầy Nỗi Cô Đơn

 


Tôi là Hà, 38 tuổi. Tôi đang sống và làm kế toán trưởng cho một công ty tại Bình Dương.

Nếu nhìn vào tôi của hiện tại, nhiều người sẽ nói cuộc sống của tôi đã "viên mãn" đối với một mẹ đơn thân. Tôi có một công việc với mức lương tốt, đủ để tự chủ tài chính và lo cho con trai 10 tuổi một cuộc sống không thiếu thốn. Tôi tự mình mua được một căn chung cư nhỏ, tự mình lái xe. Tôi đã quen với việc là "trụ cột" của gia đình nhỏ này.

Nhưng, đằng sau sự "ổn định" đó, là những khoảng lặng mà chỉ mình tôi biết.

Cuộc Sống "Lập Trình" Của Một Phụ Nữ Độc Lập

Một ngày của tôi được lập trình chính xác đến từng phút. 6 giờ sáng, chuẩn bị bữa sáng. 7 giờ, đưa con đi học. 8 giờ, có mặt ở công ty, bắt đầu một ngày chiến đấu với những con số và báo cáo. 5 giờ chiều, tan làm, đón con, chợ búa, cơm nước, dạy con học.

Tôi đã quen với guồng quay đó. Tôi tự hào vì mình có thể cân bằng mọi thứ. Tôi là một phụ nữ độc lập – một hình mẫu mà chính tôi cũng từng khao khát sau khi bước ra khỏi cuộc hôn nhân cũ. Tôi đã chứng minh được rằng, không có đàn ông, tôi và con vẫn sống tốt.

Khoảng Lặng Đáng Sợ Nhất Là Sau 9 Giờ Tối

Công việc, con cái... mọi thứ cuốn tôi đi hết một ngày dài. Nhưng khi con trai đã ngủ, khi căn nhà chìm vào im lặng, đó là lúc tôi đối diện với chính mình.

Nỗi cô đơn của một phụ nữ U40 nó không ồn ào. Nó là sự im lặng tuyệt đối.

Là khi tôi xem được một bộ phim hài, tôi cười một mình. Là khi tôi gặp một chuyện bực mình ở công ty, tôi cũng chỉ có thể... tự mình nuốt xuống. Là khi tôi muốn đi ăn một món gì đó ngon, nhưng lại ngại dắt con đi vì nó không thích, mà đi một mình thì... chẳng còn gì ngon nữa.

Tôi nhận ra, tự chủ tài chính có thể mua cho tôi một cuộc sống thoải mái, nhưng không thể mua được một người để chia sẻ.

"Em Ổn" - Lời Nói Dối Chân Thật Nhất

Bạn bè, gia đình luôn khen tôi mạnh mẽ. Mỗi khi ai đó hỏi "Dạo này sao rồi?", tôi luôn cười và trả lời "Em ổn!".

"Ổn" – là tôi không khóc lóc, không than vãn. "Ổn" – là tôi vẫn đi làm, vẫn kiếm tiền, vẫn nuôi con.

Nhưng cái "ổn" đó cũng có nghĩa là tôi đang gồng mình. Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng biết mệt. Tôi cũng thèm được dựa vào ai đó khi yếu lòng, thèm một người hỏi "Em có mệt không?" thay vì lúc nào cũng là "Mày giỏi thật!".

Hành Trình "Tìm Hạnh Phúc" Không Phải Là Tìm Kiếm Sự Nương Tựa

Ở tuổi 38, tôi không còn tìm kiếm một tình yêu "sét đánh". Tôi cũng không cần một người đàn ông để "che chở" hay "gánh vác" kinh tế cho mình.

Điều tôi tìm hạnh phúc, là tìm một người đồng điệu.

  • Một người đàn ông trưởng thành, cũng đã từng trải, để hiểu được giá trị của sự ổn định.

  • Một người để tôi có thể chia sẻ những con số khô khan trong công việc, và anh ấy cũng sẵn lòng kể tôi nghe về áp lực của anh ấy.

  • Một người có thể cùng tôi im lặng, nhưng cả hai đều cảm thấy bình yên.

Lời kết

Tôi viết những dòng tâm sự này cho chính tôi, và cho những người phụ nữ "giống tôi". Những người đang mạnh mẽ gồng gánh cả thế giới trên vai.

Chúng ta, những mẹ đơn thân, chúng ta độc lập, chúng ta tự chủ, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không xứng đáng được yêu thương. Hành trình tìm kiếm hạnh phúc có thể khó khăn, nhưng xin đừng bao giờ từ bỏ.

Bạn có đang cảm thấy giống tôi không?






Liên hệ qua Zalo và Facebook




Đăng nhận xét

0 Nhận xét