Tâm Sự Chị Lan (U40, Đồng Nai): Tôi Tự Lo Được, Nhưng Vẫn Thèm Một Bữa Cơm Chung

 


Chào mọi người. Tôi là Lan, năm nay 38 tuổi.

Tôi đang ở Biên Hòa, Đồng Nai. Tôi có một cái tiệm tạp hóa nhỏ mở tại nhà, vừa bán hàng vừa lo cho cu Bin năm nay 10 tuổi. Tôi là mẹ đơn thân cũng được 6 năm rồi.

Ai nhìn vào cũng nói tôi giỏi. Một tay tôi lo hết. Sáng 5 giờ dậy dọn hàng, lo cho con ăn học. Tối 9-10 giờ mới đóng cửa, dọn dẹp, sổ sách. Cứ thế quay cuồng hết ngày.

Cuộc Sống Bận Rộn Của "Bà Chủ" Tạp Hóa

Tôi quen với việc tự mình làm hết rồi. Từ việc đi lấy hàng, bê vác nặng, tới việc sửa cái bóng đèn. Tôi là trụ cột chính, tôi không mạnh mẽ thì ai lo cho con?

Nhờ trời thương, tiệm tạp hóa cũng giúp tôi tự chủ tài chính. Tôi lo cho con đi học, không thiếu thốn gì. Tôi tự hào lắm. Tôi đã chứng minh được, không có đàn ông, hai mẹ con vẫn sống tốt.

Đóng Cửa Tiệm Rồi, Mới Thấy Mình... Một Mình

Nhưng cái bận rộn nó chỉ che được ban ngày thôi.

Tầm 10 giờ tối, khi đã đóng cửa, tắm rửa xong. Con trai thì vào phòng nó học bài, xem điện thoại. Tự nhiên, cái nhà nó rộng mà nó vắng tanh.

Nhiều lúc nhập hàng về một món bánh kẹo mới, ăn thấy ngon, cũng không biết khoe với ai. Nhiều lúc gặp khách khó tính, bực mình, cũng chỉ biết nuốt vào trong. Nhiều lúc mệt, muốn than một câu "Hôm nay mệt quá!", mà cũng không có ai để than.

Nỗi cô đơn của phụ nữ U40 nó là vậy đó. Nó không phải là thiếu tiền, mà là thiếu một người để nói chuyện.

Ở Tuổi Này, Tôi Cần Gì?

Tôi 38 tuổi rồi, không còn mơ mộng như hồi hai mươi. Tôi sống thực tế.

Tôi không cần một người giàu có để lo cho tôi. Vì tôi tự lo được.

Tôi chỉ thèm một cuộc sống bình yên. Tôi cần một người đàn ông đàng hoàng, tử tế. Một người cũng đã từng vấp ngã, để hiểu được giá trị của gia đình.

Tôi chỉ mong có một người, tối tối cùng tôi ăn bữa cơm. Cùng tôi xem tivi. Cùng hỏi nhau một câu: "Hôm nay em bán được không?". Đơn giản vậy thôi mà sao nó khó quá.

Phụ Nữ Độc Lập Vẫn Xứng Đáng Có Hạnh Phúc

Tôi viết mấy dòng tâm sự này, chắc cũng có nhiều chị em giống tôi. Chúng ta đã quá quen với việc gồng gánh, quen với việc "một mình".

Nhưng dù là mẹ đơn thân hay phụ nữ độc lập, ai cũng xứng đáng được yêu thương. Tôi tin là vậy.

Tôi vẫn sẽ mở hàng mỗi ngày, vẫn sẽ sống vui vẻ. Và tôi vẫn tin, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm hạnh phúc thật sự của mình, một hạnh phúc bình dị và chân thật.










Zalo và Facebook




Đăng nhận xét

0 Nhận xét