Hà Nội, 45 Tuổi: Nhiệm Vụ Làm Mẹ Sắp Xong, Giờ Là Lúc Tôi Tìm Hạnh Phúc

 


Hà Nội. Một buổi tối mùa thu se lạnh.

Tôi là Hoàng Yến, 45 tuổi. Tôi đang ngồi một mình trong tiệm sách nhỏ của mình, sau khi vị khách cuối cùng rời đi. Con gái tôi, 18 tuổi, đang bận rộn trên phòng riêng với những dự định cho kỳ thi Đại học sắp tới.

Tôi chợt nhận ra, "nhiệm vụ" lớn nhất của đời mình, là nuôi con gái khôn lớn, sắp sửa hoàn thành. Con bé sắp có một bầu trời mới.

Còn tôi... sắp trở thành một "tổ trống".

"Mẹ Không Sao, Mẹ Quen Rồi"

Suốt 18 năm qua, tôi đã nói câu đó không biết bao nhiêu lần.

Từ ngày làm mẹ đơn thân, cả thế giới của tôi thu nhỏ lại bằng con gái. Tôi từ bỏ những sở thích cá nhân, những cuộc vui bạn bè, tôi làm việc gấp đôi, gấp ba để con có một cuộc sống đủ đầy nhất. Tôi mở tiệm sách này, cũng là để có không gian yên tĩnh làm việc và tiện chăm con.

Tôi quen với việc một mình. Quen với việc tự mình là trụ cột, tự mình là chỗ dựa. Tôi nghĩ rằng có con là đủ, tình yêu là thứ phù phiếm, mệt mỏi.

Tôi đã quen với việc "mạnh mẽ".

45 Tuổi, Tôi Nhận Ra Mình Cũng Cần Một Người

Nhưng dạo gần đây, khi con gái bắt đầu có thế giới riêng của nó, tôi thấy mình có quá nhiều thời gian rảnh vào buổi tối.

Nỗi cô đơn ở tuổi 45 nó khác lắm. Nó không phải là sự vất vả của cơm áo gạo tiền như hồi 30. Nó là một sự "trống vắng" sâu sắc.

Là khi tôi đọc được một đoạn sách hay, muốn quay sang chia sẻ với ai đó, nhưng chỉ có sự im lặng. Là khi tôi muốn pha một ấm trà ngon, nhưng nhận ra pha cho một mình thì cũng không trọn vẹn. Là khi tôi muốn đi dạo một vòng hồ Tây, nhưng lại ngại đi một mình...

Tôi nhận ra, tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Giờ là lúc tôi phải sống cho mình, phải đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Tôi Không Tìm Tình Yêu Cuồng Nhiệt, Tôi Tìm Một Người "Tri Kỷ"

Ở tuổi 45, tôi không còn đủ sức cho những giận hờn, ghen tuông hay những mối quan hệ mập mờ. Tôi cũng không tìm một người để "thay đổi" cuộc sống của tôi.

Tôi tìm một người bạn đời, một người tri kỷ.

  • Một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, đã đi qua đủ thăng trầm để hiểu giá trị của sự bình yên.

  • Một người có thể cùng tôi im lặng đọc sách, cùng tôi bàn luận về một vấn đề xã hội, hay đơn giản là cùng nhau đi bộ mà không cần nói gì nhiều.

  • Một người trân trọng gia đình, thấu hiểu, bao dung và xem quá khứ của tôi là một phần trải nghiệm, chứ không phải gánh nặng.

Tôi không cần anh phải giàu có, vì tôi tự chủ được cuộc sống của mình. Tôi cần anh "giàu" về tâm hồn.

Chặng Đường Còn Lại: Chờ Đợi Trong Tâm Thế Bình Thản

Tôi vẫn tin vào duyên phận. Tôi tin rằng ở đâu đó, cũng có một người đàn ông tử tế, cũng đang tìm kiếm một người phụ nữ trưởng thành như tôi.

Tôi đã sẵn sàng để mở lòng.

Đây không phải là một sự tìm kiếm vội vã, mà là một sự chờ đợi trong tâm thế bình thản. Ở tuổi 45, tôi đã hiểu rằng hạnh phúc tuổi trung niên không phải là thứ để "săn tìm", mà là thứ để "sẵn sàng" đón nhận. Và tôi, đã sẵn sàng.

(Bạn có đồng cảm với câu chuyện về "hội chứng tổ trống" này không? Hãy để lại bình luận chia sẻ nhé!)

Zalo và Facebook















Đăng nhận xét

0 Nhận xét