Long An, 36 Tuổi: Khi Ổn Định Không Có Nghĩa Là Hạnh Phúc

 


Dòng xe cộ Long An không quá kẹt như Sài Gòn, nhưng cũng đủ hối hả. Tôi lái xe về nhà, đón con trai 6 tuổi ở nhà bà ngoại. Mọi thứ trong ngày của tôi, như một nhân viên văn phòng chuẩn mực, đều được lên lịch sẵn.

Tôi là Ngọc, 36 tuổi. Tôi có một công việc ổn định, một vị trí mà nhiều người mong ước, một đứa con trai thông minh. Mọi người nhìn tôi như một hình mẫu "phụ nữ độc lập" thành công.

Tôi có thể tự mình giải quyết mọi "deadline", tự mình xử lý mọi "khủng hoảng" ở công ty, tự mình lo cho con một cuộc sống đầy đủ. Tôi mạnh mẽ, đó là điều không ai bàn cãi.

Nhưng "ổn định" có phải là "hạnh phúc"?

Cuộc sống của tôi là một vòng lặp hoàn hảo: Sáng 8 giờ có mặt, trưa cơm văn phòng với đồng nghiệp, chiều 6 giờ tan ca.

Đồng nghiệp xung quanh, họ có gia đình để vội vã trở về. Họ than thở chuyện chồng con, chuyện nhà cửa. Tôi chỉ ngồi nghe, mỉm cười.

Nỗi Cô Đơn Của Một "Phụ Nữ Độc Lập"

Vì tôi không có ai để than thở.

Tôi trở về nhà. Sau khi con đã ngủ, căn phòng chìm vào im lặng. Tôi mở laptop, không phải để làm việc, mà chỉ để lướt web cho có... âm thanh.

Nỗi cô đơn của một phụ nữ 36 tuổi nó không ồn ào. Nó là sự trống trải ngay cả khi bạn đang ở đỉnh cao của sự "ổn định".

Tôi Không Tìm Người Để "Lo", Tôi Tìm Người Để "Chia Sẻ"

Ở tuổi 36, tôi đã qua cái thời mộng mơ. Tôi cũng không còn vội vã. Tôi biết giá trị của mình ở đâu. Tôi không cần một người đàn ông để lo cho tôi về kinh tế.

Tôi cần một người để chia sẻ.

Tôi cần một người để khi tôi nhận được email tăng lương, tôi có thể chụp màn hình gửi qua và khoe.

Tôi cần một người để khi tôi bế tắc trong công việc, có thể hỏi: "Anh ơi, theo anh em nên làm thế nào?".

Tôi cần một người, vào tối cuối tuần, có thể cùng tôi nấu một bữa cơm nhà, thay vì hai mẹ con ăn vội ngoài tiệm.

Tôi cần một người đủ bao dung để yêu thương cả cậu con trai bé bỏng của tôi, dạy nó những điều mà một người mẹ không thể.

Hành Trình Tìm Kiếm Một Bến Đỗ "Bình Yên"

Tôi là nhân viên văn phòng, tôi quen với sự rõ ràng và chuyên nghiệp. Tôi tin rằng một mối quan hệ lành mạnh cũng cần điều đó: sự rõ ràng và chân thành.

Tôi không ngại quá khứ của một ai đó, vì tôi cũng có câu chuyện của riêng mình. Điều tôi tìm kiếm là một bến đỗ bình yên, với một người tử tế, ấm áp và có trách nhiệm.

Tôi 36 tuổi, vẫn còn trẻ để yêu thương, và đã đủ trưởng thành để trân trọng. Tôi tin rằng mọi phụ nữ độc lập đều xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng có một người thấu hiểu để cùng mình vun đắp cho một gia đình.

(Bạn có đang cảm thấy giống tôi không? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn ở phần bình luận nhé!)

Zalo và Facebook















Đăng nhận xét

0 Nhận xét