Hải Phòng, 34 Tuổi: Khi Ổn Định Không Đồng Nghĩa Với Hạnh Phúc


 Hải Phòng. 8 giờ tối.

Thành phố đã lên đèn, ồn ào, tấp nập. Tôi vừa dỗ cậu con trai 5 tuổi ngủ xong. Căn phòng yên tĩnh trở lại. Tôi là Phương Anh, 34 tuổi, nhân viên hành chính - nhân sự của một công ty vận tải.

Cuộc sống của tôi, nếu nhìn từ bên ngoài, có lẽ là một bức tranh "ổn".

"Mày Ổn Quá Rồi!"

"Ổn" ở tuổi 34 của tôi được định nghĩa là: có một công việc ổn định, thu nhập đủ lo cho hai mẹ con, có một cậu con trai kháu khỉnh, và có thể tự mình giải quyết mọi thứ.

Tôi là "cô gái mạnh mẽ" trong mắt bạn bè. Là người mà khi họ có chuyện buồn, họ sẽ gọi để tìm lời khuyên, vì "mày từng trải rồi".

Tôi quen với việc tự mình chở con đi học, một mình họp phụ huynh. Tôi quen với việc tự vác bình nước 20 lít lên nhà khi nó hết. Tôi quen với việc tự mình ký vào mọi giấy tờ quan trọng.

Tôi đã là một phụ nữ độc lập hoàn hảo.

Nhưng "Ổn" Có Đồng Nghĩa Với "Hạnh Phúc"?

Tôi 34 tuổi. Cái tuổi "lỡ dở" và chênh vênh nhất.

Không còn quá trẻ để mộng mơ, nhưng cũng chưa đủ già để an phận. Bạn bè tôi, đứa thì đã yên bề gia thất, bận bịu chồng con; đứa thì vẫn tự do bay nhảy. Còn tôi, tôi đứng ở giữa.

Nỗi cô đơn của tuổi 34 nó không ồn ào. Nó là những khoảnh khắc rất nhỏ.

Là khi tôi vừa đạt được một thành tích tốt trong công việc, cầm điện thoại lên, lướt danh bạ... mà không biết gọi cho ai để khoe. Là khi con trai hồn nhiên hỏi: "Mẹ ơi, sao bạn... có bố đón mà con không có?". Là khi lái xe về nhà lúc trời khuya, nhìn qua ô cửa kính, thấy một gia đình khác đang quây quần, tôi bất giác đi chậm lại...

Tôi nhận ra, tôi có thể gồng gánh mọi thứ, nhưng tôi không thể tự mình xua đi cái cảm giác trống trải trong tim.

Sợ Bắt Đầu, Nhưng Sợ Cô Đơn Nhiều Hơn

Tôi đã từng thử. Nhưng ở tuổi này, để bắt đầu một mối quan hệ thật khó.

Tôi không còn thời gian cho những cuộc tìm hiểu vu vơ, những lời hứa hẹn không đầu không cuối. Tôi sợ mình lại đặt niềm tin, lại đầu tư cảm xúc, rồi lại thất vọng.

Nhưng nếu tôi không thử, tôi sợ 5 năm, 10 năm nữa, khi con trai đã lớn, tôi sẽ chỉ còn lại một mình. Nỗi sợ "cô đơn lúc về già" nó ngày càng rõ rệt.

Em Không Tìm Người Lo, Em Tìm Người Để "Thương"

Tôi viết những dòng tâm sự này, vì tôi tin vào giá trị của sự chia sẻ. Ở tuổi 34, tôi không tìm một người để "che chở" về kinh tế. Tôi tự lo được.

Điều tôi tìm hạnh phúc, là tìm một người đàn ông trưởng thành, tử tế, một người coi trọng lời hứa.

Một người sẵn sàng nghe tôi kể về những áp lực ở công ty. Một người có thể cùng tôi chơi đùa với con trai, dạy nó cách làm một người đàn ông. Một người nhìn tôi là một người phụ nữ, chứ không chỉ là một người mẹ.

Tôi vẫn ở đây, tại thành phố hoa phượng đỏ này. Vẫn làm việc chăm chỉ, vẫn yêu con hết mực. Tôi tin rằng, một người phụ nữ đã nỗ lực, đã trưởng thành, và vẫn giữ trong tim một niềm tin vào sự tử tế, xứng đáng có được một hạnh phúc chân thành. Tôi sẽ không vội vã, nhưng tôi vẫn sẽ giữ trái tim mình rộng mở.

(Bạn có đang cảm thấy giống tôi không? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn ở phần bình luận nhé!)

Liên lạc qua Zalo và Facebook











Đăng nhận xét

0 Nhận xét