Trâm Tít, 34 Tuổi (Tiền Giang): Tôi Là Công Nhân Vui Vẻ, Nhưng Cũng Biết Buồn...

 


Chào cả nhà!

Cho tôi "PR" bản thân một chút nhé!

Tôi là Ngọc Trâm, 34 tuổi, đang ở Mỹ Tho, Tiền Giang. Hiện tôi đang là công nhân cho một công ty ở khu công nghiệp, và là "bảo mẫu toàn thời gian" cho một cậu nhóc 5 tuổi siêu quậy.

Bạn bè, đồng nghiệp ở xưởng hay gọi tôi là "Trâm Tít", vì hình như tôi... cười hơi nhiều.

Profile "Cứng" Của Một Nữ Công Nhân Lạc Quan

Người ta hay nghĩ làm công nhân thì vất vả, mặt mày lúc nào cũng mệt mỏi. Ừ thì cũng mệt thật, đứng 8 tiếng, tăng ca 12 tiếng là chân rã rời. Nhưng tôi tâm niệm: "Cuộc sống đã vất vả rồi, sao mình không chọn sống vui vẻ?".

Thế nên, tôi là "cây hài" của chuyền may. Ai có chuyện gì buồn là tôi qua tôi chọc cho cười mới thôi.

Cuộc sống của tôi, nói chung là "Ổn":

  • Ngoại hình: Nhìn cũng... không đến nỗi nào! (Cười). Cao 1m60, biết cách ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ.

  • Tài chính: Tự lo được cho con, không dựa dẫm ai. Lương công nhân tuy không giàu nhưng tôi biết chi tiêu, "khéo co thì ấm".

  • Con cái: Có một bé trai 5 tuổi. Ngoan, biết nghe lời và rất tình cảm.

  • Tính cách: Đây là điểm "ăn tiền" nhất! Vui vẻ, lạc quan, thẳng thắn (kiểu miền Tây, nghĩ gì nói đó, không vòng vo). Sống rất tích cực!

Nhưng "Trâm Tít" Cũng... Biết Buồn...

Vỏ bọc vui vẻ của tôi cũng có lúc "hết pin".

Đó là những lúc 9 giờ tối. Con đã ngủ, nhà cửa đã dọn dẹp xong. Tôi ngồi một mình. Đó là khi tôi thấy một món ăn ngon, muốn "post" Facebook khoe, nhưng nhận ra mình cũng muốn nấu cho ai đó ăn chung. Đó là khi tôi mệt, tôi cũng muốn được nhõng nhẽo, được than thở một chút, chứ không phải lúc nào cũng "Không sao, tôi ổn!".

Tôi vui vẻ thật. Nhưng tôi không muốn phải "gồng" mình vui 24/7. Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng cần một người để chia sẻ, để dựa vào.

Hạnh Phúc Ở Tuổi 34 Với Tôi: Đơn Giản Là Sự Chân Thật

Tôi 34 tuổi, không còn mơ mộng "soái ca". Tôi là công nhân, tôi thực tế lắm. Với tôi, một hạnh phúc thật sự bây giờ đơn giản là:

  1. Sự tử tế và thật thà: Tôi ghét nhất là sự giả dối và khoe khoang. Cuộc sống chân thật là được.

  2. Trách nhiệm và sự cố gắng: Tôi không cần một người giàu có để "nuôi" mình. Tôi trân trọng một người đàn ông có trách nhiệm với công việc, biết lo cho tương lai, để cùng nhau cố gắng.

  3. Một chút ấm áp và điềm đạm: Vì tôi hơi "tăng động" và hay cười, nên tôi luôn cảm thấy bình yên bên một người điềm đạm, ấm áp.

  4. Tình thương chân thành với con trẻ: Điều quan trọng nhất có lẽ là tình thương. Chỉ cần ai đó thật lòng với thằng cu của tôi, tôi tin mọi thứ khác đều có thể dung hòa.

Cuộc Sống Vẫn Tiếp Diễn... Và Vẫn Cười!

Tôi vẫn ở đây, vẫn tăng ca đều, vẫn cười "tít mắt". Chỉ là, tôi luôn nghĩ, nếu có một người cùng cười chung, niềm vui đó sẽ trọn vẹn hơn.

Cuộc sống ngắn lắm, đừng buồn rầu hoài. Tôi tin rằng, một người phụ nữ lạc quan, không ngại quá khứ và luôn sống tích cực, xứng đáng có được hạnh phúc. Phải không cả nhà?

(Hãy để lại bình luận chia sẻ câu chuyện của bạn nhé!)



Liên hệ qua Zalo và Facebook











Đăng nhận xét

0 Nhận xét